Một chuyến đi

 

 Nhờ có Thầy mà chúng con có thể mở trái tim mình ra để lắng nghe và chia sẻ những khó khăn của những người sống quanh mình, chúng con chỉ có thể cho họ những nụ cười và câu chuyện vui để họ bớt đi những mặc cảm và tự ti mà vững tin vào cuộc sống.

Tue Tanh Hao

  Tuệ Tánh Hảo

Nếu ai đã từng nghe và đọc những bài giảng của Thầy Duy Tuệ, nhất là cuốn “Ta là ai?” chắc hẳn mọi người không bào giờ quên ơn người đã mở ra cho những thế hệ trẻ người Việt Nam  ta, còn đường tỉnh thức về cái thấy cái biết trong cuộc sống đang ngày một đổi mới.

Là người thực hành phương pháp Duy Tuệ, đã từng có một cuộc sống hết sức đau buồn và ảm đạm, trước đây tôi chỉ biết tìm cho riêng mình một cuộc sống bình yên, những từ khi biết đến Thầy, cuộc sống của tôi như hoàn toàn đổi khác, tôi muốn hòa cùng nhịp sống nhộn nhịp ngoài kia để thấy đời thật tươi vui.

Ngày 21/8 tôi cùng chị Hải Nhật đã ra Hà Nội thăm văn phòng Cty Minh Triết và thăm một người bạn mà chúng tôi hết sức cảm phục về nghị lực sống yêu đời và tự tin của bạn. Đó là bạn Nguyễn Thị Thu Thương (TAS Tuệ Đức Phật) một cô bé tật nguyền bẩm sinh, bạn là một cô bé rất hiền hòa vui tính hay nói hay cười, chúng tôi phải đi lòng vòng mất hai lượt ở phường Kim Liên mới tìm đến được nhà Thu Thương.

Tue Tanh Hao & Hai Nhat

Tuệ Tánh Hảo & Tuệ Hải Nhật

Khi hai chúng tôi bước vào nhà, thật bất ngờ, trên sàn nhà là hai em bé giống nhau như hai giọt nước, một giọng nói Hà Nội cất lên :

“Xin chào, đố các bạn biết đâu là Thương’’

Tôi và chị Hải Nhật nhớ không nhầm thì nhà Thương chỉ có Thương và em gái, nhưng em gái Thương vẫn bình thường cơ mà…?

Trong đầu tôi thoáng nghĩ ở đâu ra một người giống Thương như hai giọt nước vậy? Nhưng sau màn chào hỏi chúng tôi được giải tỏa luôn. Chính ngày hôm đó là ngày Thương nhận em Thu người Ninh Bình làm học trò để dạy em làm những sản phẩm của handmade, em Thu cũng bị dị tật giống Thương.

Bố mẹ em Thu từ Ninh Bình đưa em ra Hà Nội để cho em học nghề, khi chúng tôi đến thì bố Thu đã về quê. Nhìn người phụ nữ quê mùa có khuôn mặt rám nắng đượm buồn, chúng tôi có hỏi thăm và cô kể :

‘’Hai vợ chồng cô sinh được 4 người con, 3 gái và một trai, hai người chị cả và chị hai của Thu đều khỏe mạnh bình thường, đến người con thứ 3 là anh trai của Thu cũng bị dị tật sau khi sinh được một thời gian thì mất, đến năm 1986 cô mới dám mang bầu và sinh ra Thu, khi Thu ra đời hai vợ chồng cô rất buồn và đau khổ, nhìn con mỗi lúc mỗi nhận biết cuộc sống mà lòng người làm cha mẹ không khỏi đau buồn. Đến bây giờ cô chú đã nhiều tuổi, chỉ sợ có làm sao không ai lo lắng cho Thu được, chính vì vậy mà khi có người giới thiệu biết đến cháu Thương hai vợ chông cô đã khăn gói đưa em ra Hà Nội để học nghề, chỉ mong em được như chị Thương có một nghề để kiếm sống khi không con mẹ cha bên mình’’.

Nghe người phụ nữ nói mà chúng tôi thấy rất cảm động. Chúng tôi chẳng có gì để tặng em, chỉ có tấm lòng bao la rộng mở đón nhận em và Thương như những người bạn đồng trang lứa của cuộc sống, và cầu mong cho em sớm thành nghề để trở về quê hương rạng ngời hy vọng.

Nói đến đây con lại thầm cảm ơn Thầy, nhờ có Thầy mà chúng con có thể mở trái tim mình ra để lắng nghe và chia sẻ những khó khăn của những người sống quanh mình, chúng con chỉ có thể cho họ những nụ cười và câu chuyện vui để họ bớt đi những mặc cảm và tự ti, để họ vững tin vào cuộc sống.

Con cảm ơn Thầy.

Tuệ Tánh Hảo ( Bắc Giang)

(2013)